Thứ sáu Tuần 3
Mùa Phục sinh
Lời Chúa: Ga 6,52-59
52 Khi ấy, người Do-thái liền
tranh luận sôi nổi với nhau. Họ nói: "Làm sao ông này có thể cho chúng ta
ăn thịt ông ta được?" 53 Đức Giê-su nói với họ: "Thật, tôi bảo thật
các ông: nếu các ông không ăn thịt và uống máu Con Người, các ông không có sự
sống nơi mình. 54 Ai ăn thịt và uống máu tôi, thì được sống muôn đời, và tôi sẽ
cho người ấy sống lại vào ngày sau hết, 55 vì thịt tôi thật là của ăn, và máu
tôi thật là của uống. 56 Ai ăn thịt và uống máu tôi, thì ở lại trong tôi, và
tôi ở lại trong người ấy. 57 Như Chúa Cha là Đấng hằng sống đã sai tôi, và tôi
sống nhờ Chúa Cha thế nào, thì kẻ ăn tôi, cũng sẽ nhờ tôi mà được sống như vậy.
58 Đây là bánh từ trời xuống, không phải như bánh tổ tiên các ông đã ăn, và họ
đã chết. Ai ăn bánh này, sẽ được sống muôn đời." 59 Đó là những điều Đức
Giê-su đã nói khi giảng dạy trong hội đường, ở Ca-phác-na-um.
Suy Niệm
Tin Mừng theo thánh Gioan
không viết về việc Chúa lập bí tích Thánh Thể, nhưng lại giải thích cách
sâu xa cho chúng ta về ý nghĩa của bí tích ấy đặc biệt trong bài Tin Mừng
hôm nay.
Câu 51 là một bước chuyển
quan trọng trong bài giảng của Đức
Giêsu về Bánh hằng sống ở chương 6:
“Tôi là bánh hằng sống từ
trời xuống.
Ai ăn bánh này, sẽ được sống
muôn đời.
Và bánh tôi sẽ ban tặng
chính là thịt tôi đây, để cho thế gian được sống.”
Lần đầu tiên thịt được nhắc
đến trong bài giảng này.
Thịt của Đức Giêsu chính là
bánh từ trời được ban cho thế gian.
Ngôi Lời đã vào đời làm người,
đã thành thịt (Ga 1, 14).
Bây giờ chính thịt ấy lại
được trao ban cho con người như bánh hằng sống.
Đức Giêsu không bằng lòng với
chuyện nuôi một số người bằng bánh và cá.
Điều đó chỉ làm giảm cơn
đói thân xác trong một thời gian.
Ngài muốn nuôi cả thế giới
bằng chính sự sống thần linh ở nơi Ngài, nuôi bằng trọn cả con người
Ngài, nuôi bằng chính thịt và máu Ngài.
“Ai ăn thịt tôi và uống máu
tôi thì có sự sống vĩnh cửu.
Và tôi sẽ cho người ấy sống
lại vào ngày sau hết” (c. 54).
Ăn thịt và uống máu một người
là điều làm người Do thái ghê sợ.
Chúng ta chỉ hiểu được những
lời trên đây trong bối cảnh của Bữa Tiệc Ly, khi Đức Giêsu mời các môn đệ
ăn bánh và uống rượu Ngài trao mà Ngài lại nói: Đây là
mình Thầy, đây là máu Thầy.
Đức Giêsu muốn trao cho
nhân loại sự sống của Ngài qua thức ăn, thức uống bình
thường của con người là bánh và rượu.
Sự sống vĩnh cửu đã hé nở
ngay từ đời này và sẽ viên mãn ở đời sau.
Hãy đến ăn và uống lương thực
thần linh Ngài dọn cho ta.
Hãy đến với lòng tin và sự
trân trọng trước món quà quý giá. Nhưng dự tiệc Thánh Thể
không phải chỉ là đến với thịt và máu Chúa, mà còn là gặp gỡ tiếp xúc với
một ngôi vị là chính Đức Giêsu.
“Ai ăn thịt tôi và uống máu
tôi thì ở lại trong tôi và tôi ở
lại trong người ấy” (c. 56).
Một sự ở lại hai chiều, một
sự hiệp thông sâu thẳm giữa hai ngôi vị.
“Tôi sống nhờ Chúa Cha thế
nào, thì kẻ ăn tôi cũng sẽ sống
nhờ tôi như vậy” (c. 57).
Rốt cuộc, qua việc ăn uống
mình máu Chúa, chúng ta được tham dự vào mối
tương quan thân tình giữa Cha và Con.
Chúng ta được sống bằng
cùng một dòng sự sống xuất phát từ Cha.
Chúng ta được diễm phúc
chia sẻ sự sống của chính Thiên Chúa.
Bí tích Thánh Thể không phải
là một thứ bùa chú hay đũa thần.
Ai càng mở lòng mình ra để
trao đi, càng thoát ra khỏi thái độ chiếm đoạt, thì càng thấy mình được biến
đổi và được giàu có muôn ơn.
Trong mỗi thánh lễ, chúng
ta được mời gọi đón lấy Bánh hằng sống, Tấm Bánh Lời Chúa và Tấm
Bánh Mình Chúa.
Cầu Nguyện
Lạy Chúa, Chúa là thức ăn, thức uống
của con.
Càng ăn, con càng đói; càng uống, con càng khát; càng sở hữu, con lại càng ước
ao.
Chúa ngọt ngào trong cổ họng
con hơn cả tầng mật ong, vượt quá mọi thứ ngọt ngào
khác trên đời.
Lúc nào con cũng thấy đói
khát và ước ao, vì con không sao múc cạn được
Chúa.
Ngài nghiền nát con hay con
nghiền nát Ngài?
Con chẳng rõ; vì ở thẳm sâu
lòng con, con cảm thấy cả hai.
Chúa đòi con nên một với
Ngài, đòi hỏi đó làm cho con đau
đớn, vì con không muốn từ bỏ những thói quen của con để ngủ yên trong tay Chúa.
Con chỉ biết tạ ơn Chúa, ca ngợi và tôn vinh Chúa, bởi đó là sự sống đời đời
cho con.
(Ruy
Broeck)
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu,
S.