Ads

Thứ Năm, 9 tháng 4, 2015

TÔI ĐI TÌM SỰ BÌNH AN

BÀI HÁT: KINH HÒA BÌNH
Tôi cầu mong cho tôi được bình yên. Cuộc sống có nhiều khi vất vả, nên tôi muốn gạn lọc những giây phút muộn phiền để được thảnh thơi. Tôi muốn quên những đau buồn của ngày tháng cũ. Tôi không muốn nhớ những chua xót của một lầm lỡ, những tiếc nuối của một vụng về. Nhưng, vết thương lòng, khi tôi muốn quên lại là khi tôi càng nhớ thêm. Tôi muốn quá khứ rơi vào vùng biệt tích hư vô, nhưng quá khứ vẫn buông cánh đậu xuống đời tôi những đám mưa buồn.
Tôi cầu mong cho tôi được bình yên. Nhưng cuộc sống hôm nay xô đẩy tôi vào nỗi lo âu của ngày mai. Những công danh chưa toại nguyện. Những mộng đời đang dệt dở dang. Những tình yêu có khi đang nhen nhúm hé nụ, có khi đang mong manh. Hồi hộp và bâng khuâng, đợi chờ và bấp bênh là những đám mây đen phủ đi vùng trời thảnh thơi. Tương lai là một vòng kẽm gai vô hình làm héo úa niềm vui của tôi.

Tôi sống trong hiện tại mà bị giăng mắc bởi lo âu về tương lai. Bị ràng buộc vì ám ảnh của quá khứ. Như thế, tôi có tự do của thân xác cũng chưa hẳn đã có tự do của tâm hồn.

Sống là đi tìm hạnh phúc. Chọn lựa sai lầm là làm hao mòn hạnh phúc đó. Vì thế, khi biết giữa cái sai và cái đúng thì người ta không còn tự do để chọn cái sai mà phải chọn cái đúng."Ngài chính là Thần Khí, nơi đâu có Thần Khí của Chúa thì có tự do" (2Cor 3,17). Bởi đó, sự bình an đích thật là định hướng cuộc sống đi tìm sự thật, tìm Chúa.

Tội và đam mê đối nghịch với Thần Khí của Chúa nên nơi nào có tội thì không có sự bình an. "Tiền công của tội lỗi là sự chết" (Rom 6,23). Con đường của đam mê dẫn tới bâng khuâng và lo âu. Tôi nhớ tới Yuđa. Có lẽ Yuđa là con người cô đơn nhất. Yuđa không bị bắt như Phêrô. Yuđa có tự do lựa chọn, nhưng tâm hồn Yuđa là một cõi vắng mênh mông, là lo âu chập chùng. "Tiền công của tội lỗi là sự chết" (Rom 6,23).

Ðam mê và tội lỗi là một thứ mật ngọt ngào. Ðam mê đẹp như lời mời êm ái. Trong đời có nhiều vất vả, có lắm lúc thiếu vắng hạnh phúc. Khi đam mê đã trở thành căn nhà rồi, thì ngại ngùng từ bỏ nó. Bởi, nếu tôi nêu lên vấn đề là chạm tới cả một cuộc chiến. Cuộc chiến của lựa chọn. Nhiều khi biết mình phải chọn gì. Tìm con đường mình phải đi không phải là điều khó. Nhưng có lên đường về chân trời mơ ước của lý tưởng không, đấy mới là thảm cảnh bi đát và hùng tráng của một tâm hồn. Mới là lằn mức xác định giá trị.

"Tội ngự trong thân xác chết dở của tôi khiến tôi phải theo nó" (Rom 6,2). Như vậy, làm sao tôi có thể cất bước lên đường. Trong cái đêm tối của yếu đuối, giữa niềm thao thức đi về một nẻo sớm mai có nắng reo vui, có an hòa của cõi lòng. Trong cái chán nản của linh hồn giữa bóng tối. Phaolô đã tự hỏi như một lời kinh thầm lặng tự thú nỗi đau thương bất lực của mình: "Vô phúc thay con người tôi, ai sẽ giải cứu tôi khỏi cái xác chết này?"

Như vậy, hạnh phúc của tôi là sống trong bình an mà Chúa ban, qua sự dẫn dắt của Chúa Thánh Thần và là sự chọn lựa quyết định của tôi sống trong vòng tay yêu thương và lòng thương xót của Chúa.
Sưu tầm