Có được phép đem tro người
chết thả ngoài sông, hồ hay biển được không?
Hỏi: xin cha giải đáp thắc mắc
sau:
1- Có được phép đem tro người chết thả ngoài
sông, hồ hay biển được không?
2- Khi rước Lễ, có thể chỉ rước Mình Thánh hay Máu Thánh được
không?
3- Các tu sĩ nam hay nữ có được phép rửa tội
và chứng hôn không?
Trả lời:
1- Có được phép bỏ tro người
chết xuống hồ, sông hay biển?
Trước hết, phải nói lại một
lần nữa là việc chôn xác kẻ chết là một việc đạo đức được khuyến khích và tôn
trọng từ xưa đến nay trong Giáo Hội và trong mọi nền văn hóa nhân loại. Riêng
trong Giáo Hội Công Giáo, việc đạo đức
này được đặc biệt tôn trọng vì niềm tin “ xác loài người ngày sau sống lại”
(Kinh Tin Kính), cho nên phải được chôn cất cho xứng đáng với niềm tin này. Vì
thế, ở khắp nơi trong Giáo Hội đều có các nghĩa trang được làm phép để chôn người
chết cho
con cháu, thân nhân đến viếng
thăm quanh năm , và đặc biệt trong tháng
cầu cho các linh hồn (tháng 11 dương lịch). Ai viếng thăm nghĩa trang và cầu
cho các linh hồn mà xác đang còn nằm ở đây thì được ân đại xá nhưng phải nhường
lại ân huệ này cho các linh hồn thân nhân hay các linh hồn khác có xác đang nằm
trong nghĩa trang. Đây là việc đạo đức mà các tín hữu được khuyến khích siêng
năng làm để cầu cho các linh hồn còn đang được thanh tẩy trong nơi Luyện tội (Purgatory)
Trước đây, có thời Giáo Hội
đã cấm thiêu xác người chết (cremation) vì có bè rối (heretics) chủ trương đốt
xác kẻ chết để thách đố Giáo Hội xem còn
lấy gì để tin xác kẻ chết sẽ sống lại
như Giáo Hội dạy. Sau này bè rối đó tan và từ sau Công Đông Vaticanô II
(1962-65) đến nay, Giáo Hội lại cho phép
đốt xác nhưng phải tin rằng dù xác chết tan trong lòng đất hay tan thành tro bụi
khi đem thiêu, thì vẫn được quyền năng của Thiên Chúa cho sống
lại hiệp cùng linh hồn để vào Nước Trời
hưởng hạnh phúc Thiên Đàng hay bị phạt trong nơi gọi là hỏa ngục. (hell) trong
ngày cánh chung. (Mt 25 : 31-46)
Giáo Lý và giáo luật của
Giáo Hội đều dạy phải tôn kính thi hài của người quá cố được an táng trong nghĩa trang Công giáo để
chờ ngày sống lại.
Nếu chọn hỏa táng (cremation)
thì việc này không được làm trái với niềm tin của Giáo Hội về sự sống lại của kẻ
chết. (giáo luật số 1176; SGLGHCG số 1684- 1690). Nghĩa là phải tin rằng dù xác kẻ chết đã ra tro bụi,
thì vẫn được sống lại cùng với linh hồn
trong ngay sau hết như đã nói ở trên. Vì
thế, tro của người hỏa táng cũng phải được
tôn kính như xác chôn ngoài nghĩa địa. Nghĩa là phải cất giữ tro này ở
nơi xứng đáng, hoặc ở tư gia hay trong
nhà thờ nào có nhận cất giữ tro của người hỏa táng. Nghĩa là không được phép mang tro này ra trải ngoài
sông, ao hồ hay biển cả, như những người không có niềm tin vào sự sống lại của kẻ chết đang làm. Vì không tin,
nên họ đã trải tro của thân nhân họ ra sông, hồ hay biển cả,
vì cho rằng con người là hư không, chết là hết, nên thả tro ra sông, biển để nói lên sự hư không này của thân phận
con người.
Ngược lại, vì người Công
Giáo tin xác loài người sẽ sống lại, nên xác chết phải được giữ gìn trong nghĩa
trang hay trong các hộp tro để cho con cháu, thân nhân viếng thăm và cầu nguyện.
Vậy nếu đem tro của người chết
trải ra ngoài sông, biển thì lấy
đâu ra nơi cụ thể để viếng thăm đặc biệt trong tháng cầu cho các linh hồn. Nghiêm trọng hơn nữa là nếu đem trải tro người
chết ra sông, hay biển thì vô tình chia
sẻ niềm tin của những người không tin có sự sống lại của thân xác hay sao?
2- Có được phép chỉ rước Máu
Thánh Chúa Kitô trong Thánh lễ?
Từ xa xưa, việc rước Lễ của giáo dân chỉ trong
giới hạn rước Mình Thánh Chúa mà thôi, vì Giáo Hội dạy rằng Chúa Kitô hiện diện
trọn vẹn trong hình bánh,và chỉ có linh mục cử hành Thánh lễ được rước cả hai
Mình và Máu Thánh Chúa.
Nay vì muốn diễn tả cách trọn
vẹn ý nghĩa Thánh Lễ, về một phương diện,
là bữa ăn cuối cùng của Chúa Giêsu với 12 Tông Đồ. Trong Bữa Ăn lịch
sử này, Chúa đã lập Bi tích Thánh Thể khi biến bánh và rượu thành Mình Máu Người
cho các Tông Đồ ăn và uống lần đầu tiên.
Vì thế, ngày nay Giáo Hội cho phép giáo
dân được rước cả hai hình thức Thánh Thể là bánh và rượu đã được truyền phép
(consecrated) trong Thánh Lễ. Nhưng ở các Giáo Hội địa phương (Giáo phận) các
Giám mục vẫn có toàn quyền để cho phép rước Thánh thể cả hai hình thức hay một hình thức như cũ…
Tuy nhiên, ở nơi nào cho rước cả hai hình thức Thánh Thể,
thì giáo dân, hoặc chọn rước cả hai hay
chỉ một Mình Thánh mà thôi. Nghĩa là không được chọn rước một hình thức là Máu
Thánh mà không rước Mình Thánh. Nói rõ
hơn, rước một Mình Thánh thì được, nhưng không được phép chỉ rước Máu Thánh
không thôi.
Tuy nhiên, trong trường hợp
một bệnh nhân không thể rước Mình Thánh vì không nuốt được chất đặc nào qua miệng,
thì có thể chỉ cần rước Máu Thánh là đủ.
Riêng hàng tư tế, tức linh mục và Giám mục, thì buộc
phải rước cả hai hình thức Thánh Thể
khi chủ tế hay đồng tế Thánh Lễ.
3- Tu Sĩ có được phép rửa tội, xức dầu và chứng
hôn không?
Trước khi trả lời câu hỏi
này, cần phân biệt như sau:
Tu sĩ (religious) là những người có ba lời khấn khó nghèo, khiết tịnh
(chastity) và vâng phục trong một Tu Hội hay Nhà Dòng được thành lập đúng theo giáo luật.
Giáo sĩ (clerics) là những người
có chức thánh như Phó tế, Linh mục và Giám mục. Giáo sĩ chỉ có hai lời khấn là khiết tịnh (độc thân) và vâng
phục mà thôi. Giáo sĩ không phải là Tu sĩ. Nhưng nam tu sĩ có thể trở thành giáo sĩ nếu có các
chức thánh nói trên, mặc dù vẫn thuộc hàng tu sĩ, vì có ba lời khấn trong Tu Hội
hay Nhà Dòng liên hệ. Giáo sĩ thì thuộc về một địa phận dưới quyền của một Giáo
mục, và được gọi là các linh mục triều (diocesan priests), trong khi các tu
sĩ linh mục thì được gọi là các linh mục
Dòng (religious priests)
Liên quan đến câu hỏi đặt ra, nếu chỉ là Tu sĩ
(religious) có lời khấn Dòng mà không có chức Phó tế, Linh mục hay giám mục,
thì không ai được phép cử hành bất cứ bí tích nào. Phải nói rõ điều này vì ở một
địa phương kia, có cha xứ đã cho một nữ tu rửa tội cho trẻ em ở nhà thờ trước sự
chứng kiến của cha xứ! và cả hai đã bị bề
trên liên hệ khiển trách nặng, vì đã làm việc hoàn toàn sai trái về kỷ luật bí tích của Giáo Hội.
Nhưng nếu Tu sĩ cũng là
giáo sĩ (nam tu sĩ), nghĩa là có chức linh mục hay giám mục thì vẫn có năng quyền
để cử hành các bí tích như mọi giáo sĩ.
Dĩ nhiên, linh mục Triều hay Dòng, muốn
làm mục vụ trong giáo hội địa phương (giáo phận), thì phải có phép của Đấng bản
quyền địa phương, nghĩa là phải xin năng quyền (faculties) của Tòa Giám mục.
Tuy nhiên trong trường hợp
khẩn cấp, nguy tử, thì tu sĩ (nam nữ)
hay giáo dân đều có thể được phép rửa tội ở bất cứ nơi nào, nhưng phải
theo đúng công thức của Giáo Hội, nghĩa là
phải có nước và
đọc công thức Chúa Ba Ngôi.
Lm Phanxicô Xaviê Ngô Tôn
Huấn