Nếu liệt kê những vật dụng
mà con người cần đến trong cuộc sống, chắc hẳn ta không thể bỏ qua những chiếc
ghế: Ghế ngồi nơi phòng khách, ghế ngồi trong bàn tiệc, ghế ngồi trong nhà thờ,
ghế ngồi nơi công viên..v..v.. Ngoài ra còn có những chiếc ghế vô hình nhưng
khá quan trọng: Ghế của chức vụ; ghế của quyền lực; ghế của danh dự tiếng tăm….
Bởi vì con người luôn có khuynh hướng tranh đấu để có chiếc ghế cao, luôn giành
giật để có chiếc ghế đẹp, và luôn nỗ lực cố gắng để bảo vệ chiếc ghế của mình.
Đó là lý do những chiếc ghế này đôi khi đã mang con người đến chỗ tranh chấp và
thù hận trong cuộc sống.
Bạn thân mến! Con người vẫn
bị ám ảnh bởi những chiếc ghế. Bởi thế cho nên khi thấy khách đi dự tiệc cứ chọn
chiếc ghế cao trọng nhất mà ngồi, Chúa Giêsu đã lên tiếng khuyên bảo họ trong
Tin Mừng: “Hãy vào ngồi chỗ cuối, để cho người đã mời anh phải đến và nói:
"Xin mời ông bạn lên trên cho". Thế là anh sẽ được vinh dự trước mặt
mọi người đồng bàn“ (Lc.14:10).
Trong cuộc sống hôm nay, giữa
một thế giới tự cao tự đại và xâu xé nhau, Đức Giêsu mời gọi ta vượt qua thói
háo danh để sống tự hạ và khiêm nhường.
Nhiều khi chúng ta hiểu sai
về khiêm nhường. Khiêm nhường không có nghiã là tự coi mình không có giá trị
gì. Trái lại, khiêm nhường là nhìn nhận mình được Thiên Chúa nuôi dưỡng bằng những
ân sủng, là biết mình đã lãnh nhận tất cả từ Thiên Chúa, là được Ngài ban cho
những món quà là những khả năng chuyên biệt, và rồi biết dùng những món quà này
để phục vụ tha nhân.
Khiêm nhường không phải là
khinh rẻ bản thân, cũng không phải là thụ động, không dám nhận trách nhiệm,
trách nhiệm làm người ở trên đời và làm con của Thiên Chúa. Khiêm nhường lại
càng không phải là một mặt nạ để lôi kéo sự chú ý của người khác: tôi hạ mình
xuống để được tôn lên.
Chúa Giêsu cũng đã khuyên bảo
ta: “Phàm ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống; còn ai hạ mình xuống sẽ được tôn lên”
(Lc.14:11). Ai tôn mình lên, dù lộ liễu hay kín đáo, sẽ bị Thiên Chúa hạ xuống.
Ai thực tâm hạ mình xuống qua việc phục vụ, sẽ được Thiên Chúa tôn lên.
Ai tự nâng mình lên thì
không có giá trị gì. Ai được người khác nâng lên, tuy có giá trị đó, nhưng rất
mong manh. Ai được Thiên Chúa nâng lên, giá trị đó mới thực cao quý và bền vững.
Mà Chúa chỉ nâng lên cao những người tự hạ và khiêm tốn mà thôi.
Đức Giêsu cũng đã nhắn nhủ
ta trong việc chọn khách để mời ăn. Ngài khuyên ta nên mời những kẻ nghèo khó,
tật nguyền, hơn là mời những người ruột thịt, thân quen, giàu có. Ngài đưa ta
vượt qua óc tính toán vụ lợi, để đi vào thế giới của những người khổ đau bất hạnh.
Thông thường ta thường
thích giao du với người có thế giá, có học thức, có của cải, để dễ nhờ vả khi cần
đến. Chính vì thế mà xã hội vẫn còn nhiều người bị bỏ rơi, vì nghèo túng, vì
kém cỏi về mọi mặt. Ước gì ta biết ra khỏi thế giới quen thuộc của mình, để đến
với những người nghèo khó tật nguyền, vì họ đang cần ta nhiều hơn.
Lạy Chúa Giêsu!
Giữa một thế giới chạy theo
tiện nghi, hưởng thụ, xin cho con biết bằng lòng với cuộc sống.
Giữa một thế giới còn nhiều
người nghèo đói, xin cho con biết cho đi và đừng thu tích
Giữa một thế giới mà sự sống
bị chà đạp, xin cho con biết quý trọng phẩm giá con người.
Giữa một thế giới không tìm
thấy hướng đi của cuộc sống, xin cho con biết xây lại niềm tin.
Giữa một thế giới đề cao
quyền lực và lợi nhuận, xin dạy con biết phục vụ âm thầm.
Giữa một thế giới say mê thống
trị và chiếm đoạt, xin dạy con biết yêu thương tự hiến.
Giữa một thế giới đầy phe
phái chia rẽ, xin dạy con biết cộng tác và đồng trách nhiệm.
Giữa một thế giới đầy hàng
rào kỳ thị, xin dạy con biết coi mọi người như anh em. Amen.
Tổng
hợp từ R. Veritas