Khi đọc câu chuyện Đức
Giêsu chịu cám dỗ trong sa mạc (Lc 4:1-13), thông thường chúng ta nghĩ đến đói
của ăn vì bị quỷ cám dỗ: “Hãy biến hòn đá này thành bánh đi,” mà quên những yếu
tố khác trong cơn cám dỗ của Đức Giêsu. Là Thiên Chúa nhưng chấp nhận mang thân
phận con người, Đức Giêsu đã sống trọn một kiếp rất ư là “người.” Là người,
nghĩa là có những thèm muốn, đói khát về tiền của sang giàu, quyền lực và danh
vọng, Đức Giêsu không ngoại lệ và Ngài đã phải chống trả với những cơn cám dỗ
đó. Giáo Hội mời gọi các Kitô hữu chống trả các cơn cám dỗ này bằng cách sống với
ba nhân đức Khó Nghèo, Vâng Phục và Khiết Tịnh. Trong bài này tôi xin chia sẻ về
một góc cạnh của Đức Khiết Tịnh.
Thường thì ai cũng nghĩ Lời
Khấn hay Đức Khiết Tịnh chỉ áp dụng cho người đi tu, còn giáo dân thì không. Ai
cũng hiểu nôm na là giữ mình đồng trinh, nên ai sống bậc hôn nhân thì không có
Đức Khiết Tịnh. Đây là cách hiểu về bề ngoài, trong khi Chúa Giêsu mời gọi mỗi
Kitô hữu sống với đời sống bên trong, là tâm hồn/tinh thần của đức Khiết Tịnh.
Năm nay anh Ba trúng được vụ
mùa cà-phê nên sắm ngay một chiếc xe Honda đắt tiền. Chiếc xe đẹp hết ý, anh Ba
quý nó lắm. Anh không dám để xe ngoài sân vì sợ bị ăn cắp, anh dựng nó trong
phòng khách. Con cái chạy chơi hơi gần chiếc xe là anh mắng ngay vì sợ xe bị trầy;
anh không cho chị dùng xe mới vì sợ vợ đi xe mới dễ bị vẹt xe. Lần nào anh đi
xe về cũng mang nước mang khăn ra lau, hôm nào trời mưa thì anh không dám dùng
xe vì sợ dơ xe. Lúc nào anh nghĩ về chiếc xe, ăn cơm thì bàn chuyện chiếc xe,
giờ đọc kinh cũng phải dòm chừng chiếc xe, ngủ cũng mơ thấy nó. Anh Ba cầu nguyện:
“Cảm tạ Chúa cho gia đình con làm ăn nên để có được chiếc xe này, chiếc xe đẹp
tuyệt vời Chúa ơi, con hả dạ lắm, chẳng còn thèm thứ gì khác, chiếc xe Honda là
quá đủ cho con. Lạy chiếc xe, … ủa lộn, Lạy Chúa…”
Cái gì đầy thì tự nó trào
ra, tâm hồn anh chỉ còn chứa đựng cái xe. Chúa trong anh bây giờ là thứ yếu, vợ
và con cái cũng là thứ yếu, tâm hồn anh chỉ còn có mỗi cái xe, cuộc tình của
anh bây giờ là cuộc tình với chiếc xe. Chúa tạo dựng tâm hồn anh với một mối
tình giữa Chúa và anh, mà nay anh đã “ngoại tình” rồi, vì tâm hồn anh nay chỉ
chứa mối tình chiếc xe.
Khi tôi đam mê một tạo vật
nào đó là tôi đã “ngoại tình” trước Tình Yêu của Chúa rồi. Khi tôi làm nô lệ
cho một cái gì đó ngoài Thiên Chúa như ghiền thuốc, nghiện rượu, mê shopping,
ghiền lên mạng, nghiện Game online, luyện phim bộ ngày đêm v.v..., thì tôi đã
phản bội tình Ngài rồi. Tôi lại một lần lỗi đức Khiết Tịnh rồi, và mỗi lần tôi
đến hòa giải với Chúa là mỗi lần tôi lại trở nên một “trinh nữ” trước Thiên
Nhan. (Trong Kinh Thánh, từ ngữ “trinh nữ” ám chỉ loài người và“chàng rể” là
Thiên Chúa).
Nhìn qua lăng kính này thì
đâu phải Đức Khiết Tịnh là chỉ giữ thân xác đồng trinh, mà rộng hơn thế nữa, là
giữ tâm hồn trinh trắng trong mối tình giữa con với Chúa, đây mới thực sự là sống
với tinh thần và đức Khiết Tịnh. Tinh thần này chẳng lệ thuộc tôi còn trinh hay
không, mà là mối tương quan giữa tôi và Chúa trong tâm hồn tôi. Tâm hồn người sống
trọn cuộc tình với Chúa thì tự nó sẽ muốn giữ luôn cả thể xác bên ngoài được trọn
vẹn, chớ không phải ngược lại. Và đây là một trong các lời chúc phúc của Đức
Giêsu trong bài giảng trên núi:“Phúc thay ai có tâm hồn trong sạch, vì họ sẽ được
nhìn thấy Thiên Chúa” (Mt 5:8).
Chị Loan hát hay lắm nên ai
ai cũng khen, chị thích được khen lắm, hằng đêm chị cứ nâng niu những lời khen
tặng. Tuần nào hát ca đoàn mà không được ai khen thì chị buồn bực, nhiều bữa ăn
thấy mất ngon, ngủ cũng không yên giấc. Hát hay được người khác khen là chuyện
bình thường, nhưng với chị Loan thì khác nhiều lắm, vì bây giờ chị đang làm tôi
mọi, làm nô lệ cho lời khen. Bây giờ chị hát không còn hát là để ca tụng Chúa
là chính nữa, mà là để nuôi cái tôi, cái danh tiếng của mình.
Người có khả năng thì được
giao nhiều công việc và trách nhiệm, đi kèm với nó là chức là quyền và danh tiếng.
Tôi làm được việc nên được bầu chọn làm trưởng nhóm, chánh chương, đoàn trưởng
v.v... mà tôi không làm nô lệ cho những cái chức cái danh đó thì tôi vẫn phục vụ
đắc lực, nhưng khi tôi đã bị cuốn hút vào cơn xoáy mê mẩn với chức này danh nọ
thì tôi bắt đầu làm nô lệ cho nó, và nó giết chết lòng hăng say nhiệt thành phục
vụ Thiên Chúa và cộng đoàn của tôi.
Một trong những cách để trắc
nghiệm xem tôi bị lôi cuốn bởi những cái chức cái danh như thế nào thì thử nhìn
lại mỗi khi tôi bị chê thì tôi cảm thấy tâm hồn bị ảnh hưởng như thế nào. Được
khen thì khoái, bị chê thì bực, đó là lẽ thông thường. Nếu tôi được khen mà
thích bao nhiêu thì cũng đồng nghĩa là khi tôi bị chê thì cảm thấy bực bội dường
ấy, vì lòng tôi còn đang quá say mê những lời khen tiếng chê của người đời.
Tâm hồn tôi sống hay chết
do ảnh hưởng của những tiếng bên ngoài, còn ảnh hưởng của tình Chúa trong tôi
thì phai mờ, vì tâm hồn tôi thèm khát danh tiếng trước mặt người đời hơn lời
chúc phúc của Chúa. Lại một lần nữa, tôi đã lầm lỡ chọn chức chọn danh cho cuộc
tình trong tâm hồn tôi, và liệt Thiên Chúa của tôi vào hàng thứ yếu. Và một lần
nữa, tôi đã “ngoại tình” vì đã chiều theo cơn cám dỗ, ngụp lặn trong danh vọng.
Mỗi lần tôi dâng Thánh Lễ
là lại mỗi lần tôi thân thưa với Chúa: “Lạy Chúa, con xin lỗi Chúa vì con đã
‘ngoại tình’ từ tư tưởng, lời nói, việc làm, mấy chục lần trong ngày hôm nay,
xin Chúa dủ lòng thương xót tha thứ cho đứa con bất trung, hoang đàng và bất xứng.”
Mỗi lần hối nhân quay trở về hòa giải với Chúa, là mỗi lần Chúa dủ lòng thương
tha thứ trọn vẹn tội lỗi và người ấy lại trở nên “trinh nữ” trước mặt Thiên
Chúa.
Lạy Chúa, con mang trên người
chức Thánh Chúa thương trao ban, nhưng con thì chưa thánh thiện tí nào, con vẫn
đam mê hết cuộc tình Trái Mít thì lại đến cuộc tình Gốc Mơ rồi lại sang cuộc
tình Cây Me, Trái Táo. Lạy Chúa, con yêu Chúa, theo Chúa, nhưng vẫn nhiều yếu
đuối, mỏng dòn, bất trung, mỗi lần con làm nô lệ cho những cây mít, trái mơ, gốc
táo là mỗi lần con bội lời giao ước với Chúa. Mỗi lần con bất trung, là lại một
lần con chọn cuộc tình khác ngoài cuộc tình với Chúa trong tâm hồn con, con lại
một lần nữa lỗi đức Khiết Tịnh. Lạy Chúa, xin cho con cảm nghiệm Tình Yêu Chúa
thật sự, để tâm hồn con chỉ còn một mối tình duy nhất là Chúa mà thôi. Amen!
Giuse
Ngô Văn Chữ, S.J.