Đường
đời vòng quanh như một con rắn tự ngoặm lấy đuôi
mình. Con người trần trụi từ lúc bắt đầu mở mắt,
năm này qua năm khác, đi lên cho tới giữa cuộc đời,
vào tuổi trung niên, rồi dần dần đi xuống. Rốt cuộc,
với tấm hình hài trần trụi, con người lại trở về
vị trí khởi hành.
Dần
dần, con người tăng trưởng, tầm vóc cao lên. Rồi một
ngày, lưng thêm còng, gối thêm mỏi, thân hình như lụn
dần, cuối cùng thì nghiêng mình cúi xuống cát bụi.
Dần
dần con người khai triển ngũ quan, mở rộng tầm nhìn
tầm nghe, những quan năng khác cũng tăng tiến hoàn chỉnh
như thể buổi sáng mở toang các cánh cửa sổ. Rồi mỗi
ngày, mắt thêm mờ, tai thêm lãng, khép dần các ngũ quan
như thể đóng cửa về đêm.
Mỗi
ngày một chút, kiến thức đủ loại tích lũy trong trí
nhớ. Đến lúc về già, nói trước quên sau, để đâu
quên đấy.
Mỗi
ngày một chút, chân thêm vững, tay thêm khéo, miệng thêm
lưu loát. Tới ngày xế bóng, tay chân run rẩy vụng về,
nói năng chậm chạp lúng túng.
Một
ngày trước kia bắt đầu tập nói. Một ngày sau này lại
nói chẳng ra hơi.
Một
ngày trước kia rời vòng tay mẹ, chập chững biết đi.
Một ngày sau này không còn sức xê dịch, phải vịn cánh
tay con cháu.
Thuở
còn nằm nôi, mẹ cho bú mớm, thay lót đổi tã. Rồi sẽ
tới ngày phải nằm liệt, con cháu chăm nom, lau mặt thay
áo, xúc cơm đổ thuốc.
Một
ngày trước kia mở mắt chào đời, làm quen với thế
giới chung quanh. Rồi sẽ tới ngày nhắm mắt buông xuôi,
vĩnh biệt dương thế.
Một
ngày trước kia lần đầu hô hấp, con người sinh ra. Rồi
sẽ tới ngày thở hắt ra lần cuối, đi vào cõi chết.
Một
ngày xa xưa, trước khi ra đời, chín tháng mười ngày nằm
trong dạ mẹ ấm áp, thêm thịt thêm xương mà hình thành
cơ thể. Tới ngày cuối cùng đi vào lòng đất giá lạnh,
hình hài dần dần phân hóa, thịt xương trở về với
tro tàn.
Một
ngày xa lắm, con người xuất phát từ người cha mình như
một hạt giống truyền sinh. Tới ngày chấm hết cuộc
đời trần thế, con người trở về trong Cha của mọi
người cha phàm trần, để rồi được tái sinh nơi cõi
trường sinh bất tử.
Tới
lúc đó, trong một bản thể mới, tất cả lại bắt
đầu...
Marie
Noel, trích Từ “Notes Intimes”.
Lê
Văn Lộc dịch
Lạy
Chúa, đường đời ai cũng phải trải qua giống nhau dù
giàu hay nghèo, sang hay hèn, nam hay nữ, chức phận hay vô
danh… Tuy cùng kiếp người, nhưng những bước chân của
phận người đang đi trên những nẻo đường khác nhau:
có những con đường ngoằn nghèo đầy đau thương nước
mắt, có những con đường trải thảm đỏ đầy thú vui
nhục dục thế gian, có những con đường thênh thang bóng
mát không biết chia sẻ. Tuy cùng đi trên một đường đời
nhưng số phận mỗi con người đi về ba ngã rẽ khác
nhau nơi cuối đường. Tuy cùng một quy luật cuộc sống,
nhưng con người có tự do để chọn cho mình một con
đường để đi. Xin cho con biết chọn cho mình con đường
đúng nhất để “tới ngày chấm hết cuộc đời
trần thế, con lại trở về trong Cha của mọi người cha
phàm trần, để rồi được tái sinh nơi cõi trường sinh
bất tử. Và tới lúc đó, cuộc sống con mới thực sự
bắt đầu…” Amen!