Ngày nhỏ con ngây ngô hỏi Mẹ: Mẹ ơi, hạnh phúc
là gì mà cả đời người ta phải kiếm tìm?
Mẹ mỉm cười, xoa đầu con rồi nhẹ nhàng nói: “Hạnh
phúc rất đơn giản, chỉ là do cách con nhìn nó như thế nào, cách chấp nhận và
thái độ của con trước những điều đang diễn ra hàng ngày. Con cho đó là hạnh
phúc thì nó chắc chắn là hạnh phúc.”
Khi còn nhỏ, hạnh phúc của con đơn giản lắm!
Đó là mỗi lần con nhận được điểm 9, điểm 10 từ
cô giáo cho câu chuyện cổ tích mà con đã học thuộc cả một buổi chiều ngày hôm
qua. Hạnh phúc chính từ sự nỗ lực của con khi con đã cố gắng hết sức để đạt được
điều con muốn.
Là lúc con về nhà và kể với mẹ rằng ở lớp có bạn
nhà nghèo lắm, áo bạn ấy rách gần hết. Con thỏ thẻ vào tai mẹ hỏi xem có thể
mang quần áo cũ tặng lại cho bạn ấy không? Hạnh phúc là khi con trao đi yêu
thương để rồi nhận lại những yêu thương chân thành khác.
Con lớn hơn rồi hạnh phúc theo đó cũng lớn hơn,
đủ đầy hơn nhưng nhiều khó khăn hơn.
Hạnh phúc không phải là khi con cố gắng để trở
nên mạnh mẽ, kiên cường để tiến về phía trước. Mà là khi con ngã đau có người
nâng con dậy, đỡ lấy bờ vai nhỏ nhắn của con, thầm thì với con: “Gắng lên nào!”
rồi cùng con tiến về phía trước.
Là mỗi lần thất bại, mọi thứ xung quanh con sụp
đổ, khi tất cả những nỗ lực của con trở về vạch xuất phát. Có người có thể ôm
con để con khóc một trận thật to, nức nở, như trút hết những tủi thân ấm ức mà
con phải chịu đựng rồi vỗ về con: Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi!
Là mỗi lần đổ vỡ, cãi nhau rồi chia tay. Người
con từng yêu thương nhất cứ thế xoay lưng bước đi, chỉ còn nhìn thấy bóng lưng
ngày nào còn ôm ấp, vỗ về. Người ta bỏ con lại với những giọt nước mắt nghẹn cứng
cả tim. Có người dạy con cách yêu thì cũng có người làm con đau nhưng nếu con
không biết đau con sẽ không biết được hạnh phúc thực sự là như thế nào.
Con chỉ có thể hạnh phúc khi con để lòng mình
bình yên. Những nhỏ nhen, những đố kị sẽ chỉ khiến bản thân con trở nên xấu xí,
chúng chẳng thể làm con cảm thấy dễ chịu hơn. Con gái à, thế nên đừng bao giờ
so sánh mình với người khác, tự nghĩ rằng bản thân mình thua kém họ và rồi chì
chiết khuyết điểm của bản thân mình, con nhé! Ngay cả những người thành công nhất
cũng phải tích lũy rất nhiều điều hay từ những người yếu hơn nên chẳng có ai là
kém cỏi, họ hơn nhau ở chỗ đó là sự can đảm, dám nghĩ dám làm và quyết tâm thôi
con.
Mẹ không dạy con cách tìm kiếm hạnh phúc vì “Hạnh
phúc nếu là thứ người ta phải kiếm tìm và chờ đợi thì không còn là hạnh phúc nữa”.
Mẹ để hạnh phúc tìm kiếm con, để hạnh phúc dạy con những bài học cuộc sống, để
hạnh phúc dạy con cách vượt qua những đớn đau, để sau này con của mẹ sẽ vững
vàng, bản lĩnh hơn.
Dù có như thế thì…
Hãy luôn nhớ rằng bất kể khi nào con bế tắc
cùng cực, con bị mọi người xô ngã, mọi thứ bỏ rơi con thì con vẫn còn có bố mẹ ở
bên, bố mẹ luôn chờ đợi con, con luôn có một nơi để trở về, con yêu.
Đinh Văn Thiệu